Biến Hình . Морган Райс

Читать онлайн книгу.

Biến Hình  - Морган Райс


Скачать книгу
gì xảy ra giữa hai người vậy?”

      “Như mọi khi thôi. Bà ấy khó chịu khi chị về đến nhà”.

      “Em nghĩ mẹ đã trải qua một ngày cật lực”, Sam nói, như thường lệ, cố gắng dàn hòa. “Em mong là họ sẽ không đuổi việc mẹ thêm lần nữa”.

      “Chẳng sao cả? Từ NewYork, Arizona rồi đến Texas…ai mà biết đâu là điểm dừng tiếp theo chứ? Chúng ta thay đổi chỗ ở như cơm bữa”.

      Sam trầm ngâm khi yên vị trên ghế; bỗng dưng cô có cảm giác thật tồi tệ. Ðôi khi miệng lưỡi cô cũng thật là bốp chát, nói mà chẳng chịu suy nghĩ gì, cô ước mình có thể rút lại những gì đã nói.

      “Ngày đầu ở trường ổn chứ?” cô hỏi, dường như muốn thay đổi chủ đề.

      Cậu nhún vai. “Cũng tạm, em cho là vậy”. Cậu lấy chân đẩy chiếc ghế ngả ra sau.

      Rồi nhìn cô hỏi. “Chị thì sao?”

      Cô nhún vai. Chắc nét mặt cô đang biểu hiện điều gì đó bất ổn, vì thằng bé không ngó đi chỗ khác mà nhìn cô chăm chú.

      “Có chuyện gì vậy chị?”

      “Không có gì cả”, cô chống chế, quay người bước về phía cửa sổ.

      Cô có thể nhận biết thằng bé đang dõi theo mình.

      “Chị có gì…đó khang khác”.

      Cô dừng lại, tự hỏi liệu rằng thằng nhóc có phải đã biết rồi không, rằng vẻ bề ngoài của cô có gì bất thường không. Cô nuốt nước bọt.

      “Khác như nào?”

      “Em không biết”, cuối cùng cậu ta trả lời.

      Cô hướng mắt về phía cửa sổ, nhìn vu vơ vào người đàn ông ở bên ngoài cửa hàng rượu nơi góc phố, đang dúi nhanh cho người mua một cái túi tiền.

      “Chị ghét nơi này”, cô nói.

      Quay người lại nhìn em mình.

      “Em cũng vậy”.

      “Em thậm chí nghĩ đến…” cậu cúi đầu, “…việc bỏ đi”.

      “Ý em là sao?”

      Thằng nhóc nhún vai.

      Cô nhìn cậu em. Thằng bé trông có vẻ chán nản thực sự.

      “Bỏ đi đâu?” Cô hỏi.

      “Chắc…em sẽ đi tìm Cha”.

      “Tìm bằng cách nào? Khi mà chúng ta không rõ ông ấy ở đâu”.

      “Em sẽ thử tìm. Có thể em sẽ tìm thấy cha”.

      “Bằng cách nào?”

      “Em không biết…Nhưng em sẽ thử”.

      “Sam này. Ðối với chúng ta thì coi như là ông ta đã chết rồi”.

      “Chị thôi đi!” cậu nhóc gào lên, khuôn mặt đỏ bừng.

      “Chị xin lỗi”, cô nói.

      Cậu nhóc trầm ngâm.

      “Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến, thậm chí ngay cả khi chúng ta tìm thấy, có chắc ông ta muốn nhìn mặt chị em mình không? Rốt cục thì ông ta đã bỏ đi. Và cũng không buồn giữ liên lạc”.

      “Có thể do Mẹ không cho phép ông ấy làm vậy”.

      “Hoặc đơn giản là ông ấy không còn muốn gặp mặt chúng ta”.

      Sam chau mày và lấy mũi chân đẩy ghế ngả về sau lần nữa. “Em đã tìm ông ấy trên Facebook”.

      Cailin tròn mắt ngạc nhiên.

      “Em đã thấy ông ấy?”

      “Em không chắc lắm. Có bốn người cùng tên với cha. Hai người trong số họ để chế độ riêng tư và không thấy ảnh. Em đã gửi tin nhắn cho cả hai”.

      “Rồi sao?”

      Sam lắc đầu.

      “Em vẫn chưa thấy có phản hồi”.

      “Cha không ở trên Facebook đâu”.

      “Biết đâu được”, cậu trả lời, giọng chống chế lần nữa.

      Cailin thở dài, bước lên giường và ngả lưng. Cô nhìn chòng chọc lên trần nhà đang ngả vàng, sơn bong tróc loang lổ, lòng tự hỏi vì sao lên nỗi như thế này. Có những thị trấn họ từng sống hạnh phúc, thậm chí có những khi Mẹ cô còn ngập tràn hạnh phúc. Như khi bà hẹn hò với gã trai đó. Hạnh phúc ở mức, ít ra là, cũng để Caitlin được yên.

      Có những nơi, như thị trấn mà họ mới chuyển đến gần đây nhất, nơi mà cả cô và Sam có vài đứa bạn tốt, nơi thực sự đáng để sống, ít ra cũng đủ lâu để cô tốt nghiệp. Và sau đó mọi thứ xảy ra quá nhanh. Lại là điệp khúc cuốn gói lên đường. Nói câu tạm biệt. Nó có quá sức đối với một đứa trẻ bình thường không?

      “Có thể em sẽ quay lại Oakville”, Sam bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng duy nghĩ của cô. Thị trấn mới đây nhất của chúng. Thật kỳ lạ, làm sao thằng nhóc có thể đoán được chính xác những suy nghĩ trong đầu của cô. “Có thể em sẽ ở cùng tụi bạn”.

      Ngày tồi tệ hôm nay vẫn chưa buông tha cô. Nó đã quá đủ rồi. Cô không suy nghĩ được gì nữa, nỗi thất vọng ngập tràn, những gì mà cô nghe thấy là việc Sam sẵn sàng bỏ mặc cô, rằng thằng nhóc chẳng thèm đoái hoài đến cô nữa.

      “Vậy thì đi luôn đi!” Cô đột ngột ngắt lời, giọng vô định. Nó dường như là một người khác đang nói vậy. Cô nghe thấy sự bất nhẫn trong giọng nói của mình, bỗng dưng thấy hối hận vì đã nói điều đó.

      Tại sao cô cứ phải thốt ra những điều như thế? Tại sao cô không kiềm chế nổi mình?

      Nếu có được tâm trạng tốt hơn, nếu cô bình tĩnh hơn và không có nhiều thứ đè nén cùng một lúc, chắc cô sẽ không nói như vậy.


Скачать книгу